Hôm trước coi xong phim Up thì lòng lâng lâng khó tả nên sáng nay quyết định viết vài dòng cảm xúc, một mặt là để thỏa mãn niềm hân hoan, một mặt là muốn giảm độ nóng của cái entry chính trị kia.
Phim Up này thì ai cũng biết tiếng rồi, nội dung ra sao thì người xem hay người được kể lại cũng đã rõ rồi, đại để là một ông lão cột hàng nghìn quả bóng bay vào ngôi nhà và thực hiện chuyến đi tới Nam Mỹ theo ước nguyện người vợ quá cố. Nội dung kể ra vặt vãnh với vớ vẩn vậy nhưng mà lên phim xử lý tốt quá, làm mình coi phim xong thì thấy tụi Pixar nó giỏi ghê ta, concept đã nice và process cũng tuyệt.
Phim này làm mình nhớ tới 1 số bộ phim. Đầu tiên là Into the Wild vì 2 phim đều là có các nhân vật chính rời bỏ chốn phồn hoa đô thị để đi tới các mảnh đất xa xôi. Thứ 2 là phim ngắn Geri’s Game của Pixar, nói thật là khi nghe qua cái nội dung Up thì mình cứ nghĩ rằng ông Geri sẽ vô đóng luôn thì mới vui, mà hơi tiếc là không phải, nhưng mà có điểm thú vị là hàm răng giả đều được sử dụng rất độc đáo trong cả 2 phim, nhất là Up, đoạn ông Carl lấy răng giả làm vũ khí tui vừa cười vừa lắc đầu nguầy nguậy, hành động ấy tức là “không tin nổi” :D. Thứ 3 là với The Incredibles vì đều là cuộc tranh đấu giữa thần tượng và fanboy, nhưng mà trong The Incredibles thì fanboy là villain, còn trong Up thì thần tượng lại đóng vai trò là villain. Nói thật thì coi ông là villain cũng không hẳn, bởi đó chỉ là việc thực hiện lời hứa của mình, nếu như Pixar làm một cái phim hoạt hình không có bất cứ kẻ xấu nào như trong phim của Hayao thì mới thật sự là kỳ tài.
10 phút đầu tiên có lẽ ai cũng có những cảm nhận giống mình bởi nó rất tuyệt vời. Đây là đoạn phim nói về mối tình của Carl và Ellie, 2 đứa bé mê phiêu lưu trên tàu bay, gặp nhau ra sao, phát triển quan hệ như thế nào. Một đoạn phim ngắn nhưng hội tụ đầy đủ tất cả các cung bậc cảm xúc, những phút đầu tiên thì vui tươi, hưng phấn nhưng càng về cuối thì càng trầm, khung hình cũng tĩnh hơn, gây ấn tượng rất mạnh cho người xem. Mình và ai xem đoạn này cũng đều cảm động tới từng khoảnh khắc, nhất là càng về cuối phim thì Carl ngày càng trở nên trầm tĩnh hơn, và nhất là trong những cảnh quay cuối cùng khi Carl một mình bước vào ngôi nhà, 10 phút đầu tiên thu hút tất cả người xem trong rạp, nó mộc mạc như chính cuộc sống vậy. Trong đoạn này có đoạn 2 vợ chồng trang trí nhà cửa, vẽ lên tường hình ảnh con cò cắp bọc con đi theo mà bạn đã thấy trong phim ngắn Partly Cloudy trước đó, chỉ việc 2 vợ chồng muốn có con, phim ngắn của Pixar luôn hỗ trợ cho phim dài rất tốt.
Phần sau của phim mình thấy không quá dễ đoán như anh poly nói, mà thực sự diễn tiến của câu chuyện làm mình bất ngờ. Ai cũng biết một ông già và một đứa bé đi trên một ngôi nhà bong bóng tới Nam Mỹ ( mà theo giải thích rất ngây thơ của em Ellie là “Nó là Mỹ, nhưng nằm ở phía Nam” ), đó là một trong những ý tưởng hay ho nhất mà mình từng nghe được, trong công việc design graphic có một câu nói kinh điển là “Good design is all about making the others feel like idiot because that idea was not theirs”, và theo mình thì nhiều nhà làm phim cũng thấy ghen tỵ như vậy khi xem Up. Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó, hành trình còn dài hơn và thú vị hơn rất nhiều, đoạn phim ngôi nhà đi trong cơn bão, đoạn phim 2 ông cháu bị rơi ra ngoài ngôi nhà, đoạn phim về nhà, tất cả đều làm mình đều rất mông lung Pixar sẽ làm thế nào để xử lý những tình huống đó, nhất là khi các nhân vật cũng không phải trai tráng gì. Nhưng Pixar rất tài và làm mình thán phục bởi các xử lý rất tốt, hợp lý và đôi khi khá hài hước, chắc chắn sẽ làm người xem không ngạc nhiên dù nó là phim hoạt hình ( mà phim hoạt hình thì rơi cả tấn sắt vô đầu hay bom nổ tan tành mà Tom & Jerry vẫn sống nhăn :D ).
Khung cảnh trong phim thật là đẹp, cái vách núi có ngọn thác và các công trình bằng đá dạng cột trong phim mình đã thấy nó ở đâu rồi nhưng không thể gọi tên ra được, cũng không rõ đó là Nam Mỹ thật không, hay chỉ là Mexico :D Tớ thích cái cách các nhân vật đến với nhau lắm lắm, rất hài hước và việc xử lý các tình huống hài hước đó cũng rất đạt, các tình huống trong phim được triển khai rất tốt. Tớ rất thích đoạn ông Carl dắt tòa nhà đi theo, hình ảnh làm mình nhớ tới Howl’s Moving Castle, nhưng một bên là fantasy, còn một bên là drama trong đời thực nên không biế so cái nào hay hơn.
Một vài cảm xúc riêng khi xem xong, đó là mình thích cái không khí mà bộ phim đem lại cho mình, nhẹ nhàng, giáo dục sâu sắc nhưng không thành giáo điều, ước mơ trẻ thơ được mô tả kỹ càng và đơn giản, làm mình nhớ về mấy cái ước mơ thời con trẻ của mình vẫn chưa thành sự thực. Hồi nhỏ mình rất thích thả diều, có hôm cả chiều chỉ chơi long nhong ngoài đồng, bay giờ thì đồng trở thành chung cư rồi, nhưng mình vẫn nhớ cái mong muốn được bay lượn trên không trung nó tuyệt tới nhường nào. Máy bay thì không nói làm gì, việc một ông già cột hàng nghìn quả bóng bay đầy màu sắc vào ngôi nhà và bay lên trời thực sự là một ý tưởng quá xuất sắc, mô tả giấc mơ trẻ con đầy bay bổng và vĩ đại, đoạn ngôi nhà bay lên trời cũng thật sự xuất sắc, nhìn những dải màu phủ kín trên tường của một cô bé đang nghịch, những cái nhìn sửng sốt của người đi đường khiến những người xem như mình nín thở vì xúc động.